Chương 194: Tâm Cơ (2)

[Dịch] Từ Gia Tộc Bảo Thụ Cẩu Thành Vạn Cổ Thế Gia

Lưỡng Tri Tiểu Long Hà

6.433 chữ

13-10-2025

Trải qua mười mấy hai mươi năm phát triển, việc kinh doanh của Vân An tửu tứ đã ổn định, quy mô đạt đến cực hạn, có khách hàng quen thuộc, có một bộ quy trình rành mạch.

Nơi đây từng là nguồn thu nhập chính của Từ gia, nuôi sống cả một đại gia đình.

Sau khi Từ gia chiếm được Bách Hác sơn, tầm quan trọng của Vân An tửu tứ cũng dần giảm xuống. Nơi này vẫn kiếm ra tiền, chỉ là không còn là nguồn thu nhập chính của Từ gia nữa.

Bên cạnh quầy hàng, Từ Trung Sao trăm phần nhàm chán, tay tùy ý gảy bàn tính.

Phụ thân hắn là Từ Hiếu Vân hai ngày nay trong người không khỏe, đã trở về Bách Hác sơn tĩnh dưỡng.

Đệ đệ của hắn là Từ Trung Xuyến mấy năm trước đã đột phá Tiên Thiên cảnh, sau đó quản lý tình hình tài chính của Bách Hác sơn. Đệ đệ hắn có thiên phú xuất chúng về toán học, đệ muội cũng am hiểu thiên văn, tường tận địa lý, vợ chồng hai người có xu hướng sẽ thay thế Từ Hiếu Vân, chưởng quản toàn bộ tài chính của Từ gia.

Thê tử của hắn là Mã Xu Tiệp thì ở Bách Hác sơn phụ trách giáo dục hậu bối, quản lý vườn tược, trên vai gánh vác trọng trách.

Chỉ có hắn là kẻ bất tài, ở trong tiệm phụ giúp trông coi cửa hàng.

"Chuyến hàng này giao cho nhà nào vậy?"

Từ Trung Sao thấy xe ngựa trước cửa đã chất đầy vò rượu, bèn thuận miệng hỏi.

"Thiếu chưởng quỹ, đây là hàng giao cho Lai Phúc khách sạn."

Tiểu nhị đáp lời.

"Vậy thì hay quá, ta và chưởng quỹ của Lai Phúc khách sạn thân quen lắm, để ta đi cho."

"Ơ... chưởng quỹ đã dặn dò, ngài cứ ở lại trông tiệm là được, không cần đi giao hàng đâu ạ."

Tiểu nhị có vẻ khó xử. Thật ra Từ Hiếu Vân đã dặn không cho Từ Trung Sao có bất kỳ cơ hội nào tiếp xúc với tiền hàng.

"Thôi được rồi, các ngươi đi nhanh về nhanh."

Từ Trung Sao đành bất lực phất tay. Hắn và Mã Xu Tiệp thành hôn đã bảy năm, vậy mà cả nhà vẫn canh phòng nghiêm ngặt, không cho hắn động vào tiền bạc.

Chuyện ăn mặc đi lại của hắn đều do Từ gia lo liệu, muốn thứ gì chỉ cần nói với Mã Xu Tiệp là được, tóm lại trên người hắn không thể có tiền riêng.

Dưới sự quản thúc nghiêm ngặt như vậy, hắn cũng không còn lui tới kỹ viện nữa.

"Chưởng quỹ, cho hai cân rượu Viêm Kỷ."

Có khách vào tiệm, cất cao giọng gọi.

Từ Trung Sao xách một vò rượu nhỏ lên: "Ít nhất là ba cân, một lượng bạc."

"Ba cân cũng được."

Vị khách đặt xuống một lượng bạc, một tay xách vò rượu rồi quay người rời đi.

Từ Trung Sao cất kỹ một lượng bạc, nhưng không bỏ vào hòm tiền mà lén lút nhét vào túi mình, rồi ghi vào sổ sách là "hao hụt" một vò rượu Viêm Kỷ nhỏ.

Trong tiệm người đến kẻ đi, vô ý làm vỡ một vò rượu cũng là chuyện bình thường.

Từ Trung Sao không có ý đồ gì khác, chỉ đơn thuần muốn tích cóp một ít tiền riêng. Đường đường là một đấng nam nhi mà trên người không có một đồng một cắc thì thật quá thảm.

Hắn chỉ có thể nhân lúc trong tiệm có khách lẻ ghé qua mà lén lút biển thủ vài lượng bạc.

Mãi đến tối khi cửa tiệm đóng cửa, hắn vội vã trở về tư trạch của mình cách đó không xa.

Phụ mẫu hắn mấy ngày nay đều ở Bách Hác sơn, trong nhà chỉ có một mình hắn là "chủ nhân", sống những ngày tự do tự tại, thoải mái vô cùng.

Hôm qua quản gia vừa mới tuyển cho nhà một nha hoàn nấu ăn, nha hoàn đó trạc hai mươi tuổi, trông rất xinh đẹp.

————

"Tiểu Vân, cơm nước xong chưa?"

Từ Trung Sao vừa bước vào cửa đã lớn tiếng gọi.

Nghe thấy tiếng, Liễu Vân vội bước ra đón: "Thiếu gia, cơm vừa nấu xong. Ngài cứ rửa mặt trước đã, nô tỳ sẽ múc cơm cho ngài ngay."

"Được, được, được."

Từ Trung Sao cười tủm tỉm gật đầu, hắn vừa trông thấy Liễu Vân là lòng lại không khỏi vui sướng.

Nhìn Liễu Vân quay người vào thiện phòng múc cơm, hắn không kìm được mà dán mắt vào vòng eo đang lúc lắc của nàng, nuốt một ngụm nước bọt.

Nha hoàn nhà hắn không phải mua về, mà đều là thuê từ trong thành.

Mấy ngày trước, nha hoàn nấu ăn trong nhà đã về quê lấy chồng, thế nên quản gia lại thuê nha hoàn tên "Liễu Vân" này về.

Hắn nghe Liễu Vân nói gia cảnh nàng nghèo khó, phụ mẫu không vội gả nàng đi, mà muốn nàng kiếm thêm chút tiền cho gia đình trước đã.

Nàng bắt đầu làm nha hoàn cho một nhà buôn từ năm mười ba, mười bốn tuổi, không lâu trước đó nhà buôn ấy sa sút, đám nha hoàn như các nàng cũng giải tán.

Nàng vốn muốn lấy chồng yên bề gia thất, nhưng không tìm được nhà chồng ưng ý, nên lại ra ngoài làm nha hoàn kiếm tiền.

Từ Trung Sao rửa mặt xong bèn đi vào thiện phòng, thấy Liễu Vân đã dọn một bàn thức ăn thịnh soạn.

Nàng ngoan ngoãn đứng bên cạnh, dáng người yểu điệu, trước sau lồi lõm. Tuổi đôi mươi, đúng là độ tuổi quyến rũ nhất.

"Thiếu gia mời ngài ngồi, ngài muốn ăn gì nô tỳ gắp cho ngài."

Liễu Vân ân cần nói.

"Ta muốn nếm thử món nấm mèo kia."

Nghe Từ Trung Sao nói, Liễu Vân dùng muỗng múc mấy miếng nấm mèo đặt vào chiếc bát trước mặt hắn, chỉ thiếu điều đút tận miệng cho hắn mà thôi.

"Ừm, không tệ, rất mềm."

Từ Trung Sao vừa ăn cơm vừa trò chuyện với Liễu Vân, hỏi thăm tình hình của nàng.

"Tiểu Vân này, tuổi của ngươi cũng không còn nhỏ, sao còn chưa gả chồng? Chậm trễ nữa là thành lão cô nương đấy, đến lúc đó không ai thèm lấy thì phải làm sao."

"Nô tỳ đã là lão cô nương rồi, muốn gả chồng thì người ta lại chê tuổi lớn. Hoặc là mấy lão độc thân, còn nghèo hơn cả nhà nô tỳ, nô tỳ gả qua đó làm gì chứ? Theo nô tỳ thấy, làm nha hoàn cũng tốt, gả vào nhà người ta cũng là hầu hạ người khác, chi bằng hầu hạ chủ nhà, còn kiếm được bạc."

Liễu Vân đối mặt với Từ Trung Sao không hề giữ kẽ, lòng dạ thẳng thắn.

"Vậy, ngươi làm nha hoàn ở nhà người khác, có lão gia nào muốn nạp ngươi làm thiếp không? Làm tiểu thiếp cho nhà giàu, ngày tháng dù sao cũng tốt hơn là gả vào nhà nghèo."

"Có chứ ạ, lão gia của chủ nhà trước cũng muốn nạp nô tỳ làm thiếp, nô tỳ cũng không ngại làm thiếp thất, nhưng ông ta đã ngoài năm mươi rồi, nô tỳ không cam tâm lắm..."

Liễu Vân không ngại làm tiểu thiếp.

Thật ra trước khi đến Từ gia, nàng đã dò hỏi qua, thê tử của Từ Trung Sao là Mã Xu Tiệp trên mặt có vết bớt, dung mạo xấu xí, quan trọng nhất là thành hôn bảy năm vẫn chưa có con.

Trong tình cảnh này, khả năng nạp thiếp là rất cao.

Liễu Vân trong lòng đã tính toán kỹ lưỡng, nên mới đến Từ gia làm nha hoàn vào lúc này.

Nếu có thể làm thiếp cho Từ Trung Sao, cuộc sống của nàng sẽ tốt hơn nhiều, ít nhất cũng hơn hẳn việc gả cho một nam nhân nghèo khó.

"Vậy hay là ta giúp ngươi tìm một nhà chồng tốt?"

Từ Trung Sao nửa đùa nửa thật nói.

"Được ạ, đa tạ thiếu gia. Ta không ngại làm thiếp, nhưng phải trẻ tuổi một chút, trong nhà tốt nhất nên có chút thế lực..."

Liễu Vân đáp lời như vậy.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!